KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
-----
Phân thân tập hội
PHẩm THứ Hai:
1. Hoá-thân cùng quyến-thuộc
Lúc đó tại các nơi địa-ngục,
Các phân-thân bồ-Tát tựu về,
Từ muôn ngàn ức sơn-khê,
Không thể tính hết các bề Thế-gian
Số vô lượng muốn bàn chẳng xuể,
nói chẳng kham cõi thế, hư-không,
về cung Đao-Lợi họp chung,
nương nhờ thần-lực Đại-Hùng như-Lai.
Các Địa-Tạng hoà-hài cùng chúng,
giải-thoát từ địa-ngục mười phương,
na-do-tha ức, nghìn muôn,
Mang hương hoa đến cúng-dường như-Lai.
Số phân-thân của ngài Địa-Tạng,
với chúng theo giáo-giảng của ngài,
Tu hành diệu-pháp không hai,
Đều được an-trụ nơi đài liên-hoa.
nhập vô-thượng đạo toà chánh-giác,
Trọn đời đời đến thác chẳng lui.
Từ lâu xa kiếp lăn trôi,
Trong vòng sanh-tử luân-hồi sáu phương.
Chịu vô lượng nhiễu-nhương khổ cảnh,
nhờ sức từ, nguyện-hạnh sâu dầy,
Của bồ-Tát Địa-Tạng đây,
Chúng sanh chứng quả đến ngày thành công
Đại-chúng đó đến cung Đao-Lợi,
Lòng vui mừng thơ-thới ngưỡng-chiêm,
như-Lai, đúng bậc cha hiền,
Mắt nhìn chẳng dứt, oai-nghiêm tướng ngài.
2. Đức Như-Lai an-ủi uỷ-thác
Đức Thế-Tôn duỗi tay kim sắc,
Xoa đảnh Đại bồ-Tát hoá-thân,
nghìn muôn thế-giới bất phân,
bất tư, bất nghị...ân-cần thuyết tuyên:
“Ta, trong vô lượng miền ngũ trược,
Dạy chúng sanh ngang-ngược như vầy,
Khiến chúng lìa ác, theo ngay,
Mười phần chẳng vẹn, một hai vẫn tà.
Ta hóa thân lập ra phương-chước,
Số trăm muôn nghìn ức phân-thân.
Chúng-sinh có hạng lợi căn,
Tinh-khôn lanh-lẹ mười phần kính tin.
Có hạng phải giữ-gìn khuyên-bảo,
Mới hiểu ra Chánh-đạo mà tu,
Tựu-thành cũng tử công-phu.
Còn hạng nghiệp nặng đui mù chẳng tin.
Ta hóa thân trăm nghìn hình-tướng
Tùy duyên độ vô lượng chúng-sinh.
Hoặc mang nam, nữ thân hình,
Làm Trời, Rồng, Quỷ, Thần-linh độ người.
Hoặc hiện thành sông, ngòi, suối, rạch,
Hoặc hiện thân Đế-Thích, Phạm-vương,
Hoặc khi làm Chuyển-Luân-vương,
Hoặc hiện Tể-Tướng, Quốc-vương, Đại-Thần
Hoặc Tỳ-Kheo trong thân nam nữ,
Hoặc làm thân Cận-Sự nữ nam,
nhẫn đến La-Hán, Thanh-văn,
bích-Chi, bồ-Tát đạo hoằng độ sanh,
nào phải chỉ có mình thân Phật,
Mà độ được mọi vật, mọi loài?
Ông xem, bao kiếp trải dài,
Ta không trễ nải ai-hoài chúng-sanh.
Địa-Tạng Ông! Ta đành nhỏ-nhẹ,
vì chúng-sanh lắm kẻ cang-cường,
Lấy lòng giáo-hoá mà thương,
Kẻ vì nghiệp nặng nên thường chẳng tin.
Sau khi chết chắc tìm địa ngục,
nghiệp báo thân khổ-nhục đoạ-đầy!
Ông nên nhớ nghĩ Ta đây,
Tại Cung Đao-Lợi, việc này trao Ông.
nhớ phó-chúc mà lòng gắng độ,
Chúng-sinh còn tội khổ hằng-sa,
Làm cho chúng tại Ta-bà,
Chờ Phật Di-Lặc sanh ra cứu đời,
Chúng đã được tin nơi Chánh-Pháp,
Được Di-Lặc giải-thoát lầm mê!
Được Phật thọ-ký qui-y,
An-trú thanh-tịnh trở về nguồn chân.”
bấy giờ các hoá-thân Địa-Tạng,
nhập trở về Địa-Tạng chân-thân,
Cảm-thương rơi lệ trình phân:
“Từ lâu xa kiếp lần lần đến nay,
Được Thế-Tôn ra tay tiếp độ,
Khiến cho Con kiên-cố lực thần,
Thần-thông chẳng thể nghĩ bàn,
Trí-huệ rộng lớn, nhập hàng Thánh-nhâ
vì nguyện lớn phân thân các cõi,
Mỗi cõi lại tiếp nối hoá-thân,
Hoá-thân như thể vi-trần,
Hằng-sa thế-giới dắt chăn muôn loài.
Khiến chúng-sanh ai ai tin-tưởng,
Quy Tam-Tôn, vui hưởng niết-bàn.
Ở nơi Phật pháp khinh-an,
việc lành dù mảnh như làn chỉ tơ,
như phảng-phất lơ-thơ giọt nước,
như bụi mờ, lông tóc đong-đưa,
Con đều độ thoát qua bờ,
Cho được lợi-ích mà nhờ mai sau.
Thế-Tôn chớ âu-sầu cắng-đắng!
Chớ sanh lòng lo-lắng làm chi!
Thế Tôn chớ âu-sầu cắng-đắng!
Chớ sanh lòng lo-lắng làm chi!
Thế Tôn chớ âu-sầu cắng-đắng!
Chớ sanh lòng lo-lắng làm chi!”
ba lần trước Phật hồ quỳ,
ba lần hứa nguyện đại-bi cứu đời.
Phật hoan-hỷ: “Hay thay Địa-Tạng!
Ta vui lòng soi sáng giúp Ông,
Cho Ông được toại nguyện lòng,
Từ lâu xa kiếp vẫn mong độ đời.
Khi chúng-sanh xa rời tất cả,
Diệt ác tâm, đắc quả an vui.
việc Ông lúc đó xong rồi,
Ta nay thọ-ký Ông ngồi toà sen.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét