Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Truyện Cổ Phật Giáo: Xâu Ngọc... Nước


Truyện Thơ

Tâm Minh Ngô Tằng Giao


Hoàng cung cảnh đẹp vô cùng
Hoa thơm, cỏ lạ một vùng tươi xinh

Có hòn non bộ hữu tình

Có hồ bán nguyệt in hình trời mây

Mưa nhè nhẹ, gió hây hây

Muôn chim đua hót ngất ngây lòng người.

Bên mành Công Chúa đang ngồi

Nụ cười trong trắng, tuổi đời ngây thơ

Cảnh vườn Thượng Uyển như mơ

Nhưng Nàng đưa mắt thờ ơ ngắm nhìn

Quá quen cảnh vật ngoài hiên

Nên Nàng mơ mộng về miền xa xôi

Thả hồn mơ cảnh lạ đời

Khác hơn mọi thứ ở nơi cung đình.
*
Hạt mưa lất phất qua mành
Rơi trên mái ngói men xanh hiên ngoài
Đọng thành dòng nhỏ chảy dài
Buông từng giọt xuống rãnh nơi thềm nhà,
Giọt mưa rọi nắng vàng pha
Nở thành bóng nước như hoa tuyệt vời
Sắc mầu kỳ ảo rạng ngời
Giống muôn hạt ngọc hiếm nơi dương trần.
*
Mặt Công Chúa chợt sáng ngần
Nàng nhìn bóng nước nghĩ thầm: "Đẹp thay!
Ta nhiều châu báu trong tay
Nhưng so với ‘ngọc nước’ này kém xa
Ước gì ai tặng cho ta
Một tràng chuỗi kết toàn là ngọc đây
Đeo lên trang điểm cổ này
Biết bao hạnh phúc dâng đầy tim côi!".
*

Khi mưa trên mái tạnh rồi

Nước ngưng lòng rãnh. Ôi thôi còn gì!

Bao hình bóng nước biến đi
Còn đâu ngọc quý! Còn chi mộng hờ!

Tâm hồn Công Chúa ngẩn ngơ

U buồn nét mặt! Thẫn thờ con tim!
Về phòng đóng cửa, im lìm,
Vội vàng cung nữ báo tin triều đình.
Đức Vua, Hoàng Hậu hoảng kinh
Tưởng Nàng bệnh nặng, xót tình con yêu
Thường nâng niu, vốn nuông chiều
Nên cùng gạn hỏi đủ điều hồi lâu.
E dè Công Chúa cúi đầu
Lời hoa thỏ thẻ trình tâu ý mình
Muốn tràng "ngọc nước" đẹp xinh
Bồng bềnh trên rãnh, kết thành chuỗi đeo.
*
Vua vui vẻ nói: "Con yêu!
Đó là bóng nước mưa chiều tạo ra

Tuy trông đẹp tựa ngọc ngà

Kết đâu thành chuỗi! Chỉ là giả thôi!

Ta nhiều ngọc hiếm trên đời
Cho con ngọc thật chứa nơi kho tàng!"
Vua sai mang ngọc cho Nàng
Nhưng nào Công Chúa có màng đến đâu

Chỉ đòi "ngọc nước" muôn mầu

Giờ đây thất vọng, âu sầu ngày đêm

Bệnh tình càng trở nặng thêm

Vua và Hoàng Hậu muộn phiền lo âu.
*

Thế rồi nhân một buổi chầu

Vua, Quan họp lại cùng nhau luận bàn
Làm sao chữa bệnh cho Nàng,
Triều thần lúng túng không phương kế nào.
Vua đòi thợ ngọc giỏi vào
Lệnh theo bóng nước sắc mầu long lanh
Mà làm ra ngọc đẹp xinh
Để xâu thành chuỗi đem trình lên Vua.
Bao nhiêu thợ giỏi chịu thua
Làm sao chuốt ngọc đẹp như bóng hình!

Vua mong Công Chúa chóng lành

Nghìn vàng treo thưởng tìm danh y về.
*
Rồi vào một buổi sáng kia
Có người thợ ngọc xin đi vào chầu
Già đời, trắng tóc, bạc râu
Sau khi nghe chuyện Cụ tâu đôi lời:
"Đây là tâm bệnh mà thôi
Thuốc thang điều trị không đời nào xong

 

Bệnh tình Công Chúa trong cung

Hạ thần có cách. Chữa mong khỏi liền!"

Vua Cha mừng rỡ vô biên

Đi tìm Công Chúa báo tin: "Có người

Xâu được ngọc quý thật tài!"

Nàng nghe vội nở nụ cười. Mộng mơ.
*

Hôm sau được dịp trời mưa

Bao nhiêu "ngọc nước" trôi bờ rãnh hoa
Cụ già tâu với Vua Cha
Xin mời Công Chúa ghé ra trước thềm
Cụ thưa: "Tôi mắt kèm nhèm
Ngọc nào tốt xấu khó nhìn ra thay

Xin nhờ Công Chúa khéo tay

Lại thêm tinh mắt, ra đây lựa giùm!"

Long lanh bóng nước từng chùm

Trôi trên bờ rãnh chập chùng nối nhau
Tựa như ngọc quý muôn mầu
Tiếc thay chạm đến tan mau không ngờ!
Nàng Công Chúa tiếc ngẩn ngơ
Nhanh tay cố vớt hàng giờ uổng công.

Hồi lâu chán nản trong lòng

Xoay qua lên tiếng thưa cùng Vua Cha:

 

"Thứ này chẳng đáng ước mơ

Chỉ là hình dáng phô ra bên ngoài
Toàn là giả tạo mà thôi
Con không ưa thích nữa rồi! Thưa Cha!"

Nàng Công Chúa tỉnh ngộ ra

Thẹn thùng về chuyện vừa qua vô vàn.
*
Phật quay qua Ngài A Nan
Và cùng đại chúng khẽ ban lời vàng:
"Vật chi thể chất rõ ràng
Lại thêm hình tướng sẽ càng mau tan:

Bồng bềnh như bóng trôi ngang

Chập chờn như dải nắng vàng trong mưa
Mà nai khao khát thích ưa
Tưởng lầm là nước vội đua nhau dành!"
*
Sắc thân ngũ ấm chúng sanh
Nếu mà quán tưởng như vành nắng kia
Quán như bóng nước tan đi
Thoát vòng sanh tử! Còn chi luân hồi!

(phỏng theo bản văn xuôi của Trí Hiền)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét