Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Si Ái Dấy Khởi Tất Đọa Địa Ngục - HT. Tuyên Hóa


Lỗi lầm lớn nhất của con người là gì? Đó chính là si ái: ngu si và tham ái.
 
Cái gì là lỗi lầm lớn nhất của con người? Đó chính là ngu si và tham ái vậy. Ngu si và ái nhiễm có thể giảng là hai thứ, cũng có thể giảng là một thứ: si ái, vừa ngu si lại vừa ái nhiễm. Do cái tâm vô minh này nên cái gì quý vị cũng không biết, chỉ biết có si ái, từ sáng đến tối luôn nghĩ tưởng đến thứ này, nhớ tưởng việc dâm dục này, tưởng nhớ việc ái dục này. A! Giờ giờ phút phút không lúc nào buông nổi. Nếu quý vị có tâm nghiên cứu Phật Pháp giống như tâm đam mê những thứ này, thời thời khắc khắc không quên Phật Pháp thì chắc chắn sẽ mau chóng thành Phật. Chỉ tiếc rằng quý vị không thể chuyển tâm háo sắc thành tâm hâm mộ Phật Pháp, cho nên học Phật Pháp, học đi học lại, càng học càng cảm thấy khô khan, vô vị, còn bảo: “Tôi có nhiều lỗi lầm như vậy, Phật Pháp đều chỉ ra hết. Ái dà! Tôi thật là không muốn học nữa, học Phật Pháp là phải học để trừ sạch hết những lỗi lầm của mình, tôi làm sao có thể làm được chứ?” Đây chính là một đặc tính của si ái. Ở trên, kinh văn đã nói: “Do vọng tưởng nên mê lầm chân lý (mê lý vi cữu).”Nay tôi có thể nói do si ái nên mê lầm chân lý ”, đó chính là “si ái vi cữu”[1], chính là do cái lỗi của si ái vậy.  
Vì quý vị có si ái, cho nên mới thành “biến mê” (đầy dẫy si mê, mê lầm cùng khắp), chuyện gì cũng mê muội, chuyện gì cũng không thấu hiểu, mà nguyên nhân trước nhất chính bởi si ái. Vì có si ái cho nên cái gì cũng không biết, cái gì cũng không đoái hoài, đọa địa ngục thì đọa địa ngục, bận tâm chi cho nhiều! Bởi thế bất chấp tất cả.  
Chính vì lỗi si ái này mà quý vị suốt ngày cứ nhớ tưởng đến người nữ, còn người nữ thì lại nhớ đến người nam, Từ đó phát sanh ra một thứ “không tánh hư vọng (false emptiness)”[2]. “Thứ mê này biến hóa không ngừng, từ đó mà thế giới phát sinh”[3]. Từ một thứ mê biến ra hai thứ mê, hai thứ mê biến thành ba thứ mê, cứ thế tiếp tục không ngừng. Người trí nên chú ý vào đoạn kinh văn này, nhìn cho thật kỹ, bởi đoạn văn này nói rõ đến tận xương tủy của quý vị, nói ra hết tật xấu của quý vị rồi đấy.
 

[1] Bài trên là giải thích phần Kinh văn: “Vì có si và ái nên phát sinh ra mê lầm cùng khắp,  có hư không. Cái mê này biến hóa không ngừng, từ đó mà thế giới phát sinh.” của đoạn Kinh văn này trong “Ngũ Thập Ấm Ma’ (của Kinh Lăng Nghiêm): “Do ông vọng tưởng nên mê lầm chân lý. Do mê lầm chân lý nên si ái phát sinh. Bởi có si áinên mới thành mê lầm cùng khắp. Do mê lầm cùng khắp nên nảy sinh cái không tánh hư vọng. Và do bởi cái mê này biến hóa không ngừng, từ đó mà thế giới phát sinh.”Do nhữ vọng tưởng, mê lý vi cữu, si ái phát sanh, sanh phát biến mê, cố hữu không tính. Hóa mê bất tức, hữu thế giới sanh.  由汝妄想,迷理為咎,癡愛發生,生發遍迷,故有空性。化迷不息,有世界生。
[2] Nguyên nhân hư không hiện hữu, bởi vậy, nếu muốn “đập vỡ hư không” hoặc muốn “hư không tan vụn” thì cũng ngay chỗ này đây.
[3] Nguyên nhân thế giới thành lập.

Nguồn: http://www.dharmasite.net/KinhChieuYeu.htm#18

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét