Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Ngày gửi: 12-04-2014

Câu hỏi:
Trên lý thì con thấy được tất cả pháp do duyên sinh là như vậy, nhân như vậy, quả như vậy... nên các pháp là như vậy, không có gì phải than van, đối phó hay bất mãn cả. Nhưng khi đụng phải tình huống thực tế trong cuộc sống thì con lại muốn can thiệp, phê phán, kiểm duyệt và giải quyết sao cho tốt đẹp hơn. Xin thầy chỉ cho con còn sai ở chỗ nào? Thành kính tri ân thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Trên lý thì con thấy khá đúng, nhưng khi đụng sự thì con vẫn còn phân biệt giữa lý tưởng và hiện thực. Khi nào còn lý tưởng - còn cho là, phải là, sẽ là… thì chưa thể thấy như thị - pháp như nó đang là.
Thực ra trong cái hiện thực đang là pháp vẫn luôn hoàn hảo, chỉ có vọng thức mới thấy pháp không hoàn hảo mà thôi. Hoàn hảo khác với hoàn mãn, chính vì cầu toàn ở bên ngoài nên con người luôn muốn có một sự hoàn mãn lý tưởng, và từ đó mới thấy cái đang là không hoàn hảo như lý tưởng của mình, mà không biết rằng sự hoàn hảo nhất lại đang ở ngay nơi sự bất toàn của cái đang là. Hoàn hảo ngay nơi sự bất toàn là sự sống, còn hoàn hảo nơi sự hoàn mãn là đã chết mất rồi.
Thực ra chẳng có gì hoàn mãn, hoàn mãn chỉ là sự hoàn hảo trong lý tưởng sẽ là… mà đúng hơn chính là vọng tưởng. Chỉ có sự hoàn hảo ngay nơi thực tại đang là, dù đó là hiện thực bất toàn - hiện thực trong tự tánh “bất toàn rất hoàn hảo” chứ không phải là ý niệm “không hoàn hảo” mà lý trí cho là… và nghĩ rằng nó phải là… hoặc sẽ là… Nói tóm lại, không phải cầu toàn ở bên ngoài mà chỉ có sự hoàn hảo trong thái độ tâm có chứng nhập pháp tánh như thị hay không mà thôi.
Thực tế cuộc sống sẽ giúp con buông lý để vào sự cho đến khi sự sự vô ngại mới thật là thong dong tự tại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét