Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Ngày gửi: 31-03-2014

Câu hỏi:
Con chào thầy ạ, Thưa thầy con xin diễn tả trạng thái của con ạ. Quả thật con giờ như người bình thường, vui, buồn, tham, sân, si... tất cả đều thoải mái đến, rồi 1 lúc sau lại biến mất. Đau ốm cũng khác, mệt mỏi cũng khác, ăn cũng khác,... tất cả đều khác. vì con lúc nào cũng cảm giác thoải mái an vui mà con không tài nào hiểu được, mà con cũng không cần hiểu. Cuộc sống ra sao thì con cũng như vậy, cứ an vui trước mọi sự việc của pháp vô thường... sắc thân hiện biết hiện, cảm thọ hiện biết hiện, pháp trần hiện cứ hiện, cứ vậy chẳng cảm thấy ra sao hết. Con lấy ví dụ đơn giản khi con đang ngồi viết thư cho thầy, con cứ viết còn có cái rỗng lặng thì cứ ở trên đầu con ... Con cũng chả biết tả như thế nào. Con nhớ trước đây con dính mắc nhiều lắm, con cứ suốt ngày trong đầu lúc nào cũng nhớ, nghĩ về đạo, lúc nào cũng tìm tòi xem tính biết là gì, lúc nào cũng khúc mắc ngồi thiền lâu, khúc mắc đủ thứ trên đời... giờ thì con chả có gì để mà bấu víu khúc mắc, thậm chí đến suy nghĩ về tính biết, về đạo Phật cũng ít, ngồi thiền thì con cũng chẳng có động lực ngồi để tìm hiểu... giờ con cứ ra sao ý thầy ạ! Tự dưng con tụt dốc không nghĩ nhiều về đạo Phật như trước và đổi lại con lại có sự an lạc, hưng phấn, trước nghĩ nhiều lúc nào trong đầu cũng đạo Phật, giờ thì ít hơn rất nhiều... con cũng chẳng biết lý giải theo kinh sách, con chỉ nói những biểu hiện của con... mong thầy chỉ giúp cho con. Con cảm ơn thầy nhiều ạ.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Bận tâm vào Đạo cũng sai, không quan tâm vào Đạo cũng sai, chỉ như thế nào thấy rõ như vậy là được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét