Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Hóa Giải Lòng Oán Thù Sâu Năng Phần 5




…Năm trước, trí tuệ không khai mở, ngu si mỗi năm mỗi nhiều hơn. Đạo lý chính ngay chỗ này. Do đó, lão cư sĩ Hạ Liên dạy chúng ta cái việc này không gì khác hơn chỉ 1 câu nói Thật làm.
         Phật dạy chúng ta làm thế nào thì ta làm như thế đó, không nên quản việc người Người khác có làm hay không làm, không liên quan với ta. Người khác là tâm luân hồi tạo nghiệp luân hồi, nếu ta giống như người khác thì chẳng phải tiếp tục tạo nghiệp luân hồi, tiếp tục hướng vào 3 đường ác mà đi. Vậy thì sai rồi.
         Chúng ta nhất định phải y theo giáo huấn của kinh luận. Phật dạy chúng ta làm, chúng ta chăm chỉ nỗ lực mà làm. Bắt đầu từ đâu vậy? Từ 8 phước, 6 phép hòa, 10 nghiệp thiện mà làm. Đây là căn bản nhất. Nếu việc này không làm được mà nói thì các thứ khác không cần phải nói.
         Tuổi tác lớn rồi, già rồi. Già rồi, chính mình suy xét lại xem có làm được hay chưa? Hiếu thân tôn sư, từ tâm bất sát, tu thập thiện nghiệp. Có làm được không? Không làm được thì vẫn phải học. Sống đến già, học đến già, Học không hết, phải nỗ lực mà học.
         Vì vậy, phải bắt đầu từ gia đình. Người học Phật là người mô phạm cho người, làm người tốt cho người xem. Nhà là mô phạm cho tất cả gia đình, là 1 gia đình tốt nhất trong tất cả gia đình trên thế giới. Ta học Phật mà không cảm hóa được người cả nhà thì việc học Phật của ta không thành công.
         Ngay trong 1 đời này của tôi đều là gửi nơi nhà người. Chính mình không có đạo tràng, đều là ở nơi của người khác. Ở nơi của người khác thì phải nghe lời của người khác. Người khác không thể nghe tôi mà tôi phải nghe lời người khác. Học hằng thuận chúng sanh, tùy hỷ công đức.
         Sau khi rời khởi Singapo, hiện tại ở tuwenbo Âu châu xây dựng 1 đạo tràng, là 1 đạo tràng nhỏ, trong đó cũng đã ở 3,4 mươi người. Hiện tại, tôi đang dạy cho họ, khuyên họ phải đối đãi bình đẳng, hòa thuận cùng ở với nhau. Nếu như họ không hòa thì sao? Thì đạo tràng đó tôi tặng cho họ, tôi tự mình đi tìm 1 nơi khác. Vì sao vậy? Tôi cùng ở chung với mọi người họ. Họ không chịu hòa thì chính là giáo học của tôi bị thất bại triệt để. Tôi còn mặt mũi nào xuất hiện ở nơi đó nữa chứ? Không mặt mũi nào. Tặng cho họ nơi đó.
         Đó là tôi báo ân của Phật tổ, báo ân của Quán Trưởng Hàn. Bởi vì những người này là Quán Trưởng Hàn nhận vào, không phải tôi nhận. Sau khi bà vãng sanh, những người này không có chỗ để đi tôi phải cho họ được an ổn. Giao phó rồi các vị chính mình phải cố gắng mà trải qua.
         Tôi sẽ tìm 1 chòi tranh nhỏ, chân thật chí đồng đạo hợp, 3 người cũng tốt, 5 người cũng tốt. Cuối đời chúng ta cùng nhau tu học. Cho nên, tôi rất mong muốn áp dụng giáo huấn của Đại sư Ấn Quang. Ấn tổ nói ở thời đại này đạo tràng phải nhỏ. Người ở nhiều nhất không vượt quá 20 người, không hóa duyên, không làm pháp hội, không làm kinh sám, Phật sự, chỉ là mọi người cùng ở với nhau, chăm chỉ niệm Phật, 1 lòng 1 dạ cầu sanh Tịnh Độ. Tôi chỉ muốn có 1 đạo tràng nhỏ như vậy. Chúng ta ở từ 3 đến 5 người đã đủ rồi. Có bao nhiêu người, không thể vượt quá 20 người. Duyên phận người chân thật có duyên, chân thật có thể buông bỏ tất cả thân tâm thế giới. Chúng ta có thể cùng tu học với nhau.
         Tôi đến thế gian này, nhiệm vụ chân chánh là giảng kinh, đem kinh điển giảng rõ ràng, giảng tường tận, giới thiệu đến mọi người. Cho nên, việc giảng kinh của tôi không thể gián đoạn. Tôi muốn làm 1 chòi tranh nhỏ, 1 tịnh xá nhỏ. Trong đó, tôi có 1 phòng thu hình. Hiện tại, thể lực của tôi mỗi ngày giảng 4 giờ vẫn được, vẫn không có vấn đề gì. Tôi sẽ tiếp tục giảng. Cái đạo tràng nhỏ này đương nhiên không có đường truyền quốc tế, sẽ không có truyền hình vệ tinh. Tôi chỉ cần có thiết bị ghi lại những gì đã giảng. Tôi đem những đĩa này giao cho nơi đây cũng được, giao cho đài truyền hình Hoa Tạng để cho họ trình chiếu ra. Về việc này không thể gián đọan. Đây là tôi báo ân Phật, báo ân chúng sanh.
         Tu hành là việc của chính mình. Hiện tại phải nỗ lực, không thể giải đãi, khi giải đãi thì việc vãng sanh bị chướng ngại. Cho nên, việc gì đều phải thật làm.
         Sau khi tôi từ Nhật Bản trở về, đã viết ra bức này. Bức này cũng đã in rất nhiều. Đại khái khoảng 2 ngày in xong sẽ tặng đến mọi người, in sẽ đẹp hơn bức này là bức lớn, bức này nhỏ. Đây là tôi tặng cho những người đồng chí hướng, làm công tác hòa bình  của Liên Hiệp Quốc, tặng đến cho họ.
         Trong đây đều là lời của người xưa nói. Đoạn thứ nhứt nói: “Đồ tri hòa kỳ đại oán, nhi bất tỉnh kỳ đại oán chi sở do hưng”. Câu này nói là chúng ta chỉ biết hóa giải tranh chấp to lớn, xung đột to lớn, không biết được cội gốc tranh chấp, xung đột ở nơi đâu.
         Cho nên, tuy “hòa chi dĩ chí công, nhi bất miễn hữu dư oán”. Là bạn dùng điều rất công bình, rất công chánh để hòa giải. Thế nhưng, trong lòng của 2 bên vẫn còn oán hận. Trên mặt đã hoá giải rồi, trong lòng vẫn còn oán hận thì việc này sẽ khó.
         Oán - cái oán hận của chúng ta sanh ra do đâu vậy? Sanh ra ở tình chấp. Cảm tình, chấp trước. Tình chấp từ do đâu mà ra vậy? Do mê mất đi bổn tánh. Trong bổn tánh không có tình chấp. Mê mất đi bổn tánh mới sanh tình chấp, cái tình này chính là phân biệt, chấp chính là chấp trước. Việc này trong kinh giáo đại thừa chính là 8 thức, 51 tâm sở.
         8 thức, bạn xem thấy A-lại-da là khởi tâm động niệm. Mạt na là chấp trước. Thức thứ 6 là phân biệt. Đó là tình chấp. Sau khi mê mất đi tự tánh, đem tự tánh biến thành 8 thức. Đó gọi là tình chấp. Trong A-lại-da là gồm chứa từ vô lượng kiếp đến nay kết thành chủng tử. Vì vậy, cái dư oán này không thể hóa giải.
         Tự tánh vốn không mê vọng. Làm gì có oán kết chứ? Cho nên, muốn chân thật hoá giải oán kết, mỗi 1 người đều phải có thể tu đến phá 1 phẩm vô minh, chứng 1 phần pháp thân. Vậy thì không còn gì nữa. đến 1 cảnh giới nào? Cảnh giới đó chính là Báo độ của chư Phật, Thật Báo Trang Nghiêm độ của chư Phật. Không phải Thật Báo Trang Nghiêm độ thì vấn đề này không thể giải quyết. Đây gọi là giải quyết triệt để cứu cánh viên mãn…
[Còn tiếp]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét