Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN - Phẩm Thứ Mười Hai

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
-----------
Thấy Nghe Được Lợi-Ích
PHẩm THứ mƯời Hai:

1.Đức Phật phóng quang tuyên-cáo
  Lúc đó từ đảnh môn Đức Phật 
Phóng hào-quang chất-ngất chói loà, 
Trăm nghìn tia sáng tỏa ra:
Có tia lớn nhỏ trắng loà trời mây, 
Tia sánh lành tốt thay to nhỏ, 
Tia sáng ngọc, tia tỏ màu xanh, 
biếc, hồng, tiá, lục, đua tranh,
Tia vàng y lớn, mây lành tướng khoe, 
Tia nghìn vòng lớn che nhật nguyệt, 
Tia vương cung, tia biển mây trời, 
Muôn hồng nghìn tía sáng ngời,
nhỏ to muôn sắc rực trời hào-quang. 
Từ đảnh môn nghiêm-trang rực-rỡ 
Phóng hào-quang lớn nhỏ vừa xong, 
Lại tuyên lời rất diệu-thông,
Mà đem huấn-dụ Trời, Rồng, chúng-sanh: 
“này các vị thiện lành các cõi 
Trời, Rồng, nhân cùng với phi nhân... 
Lắng nghe Ta sẽ tỏ phân
Tại cung Đao-Lợi ân-cần ngợi-khen, 
những lợi-ích trong Thiên nhân đạo, 
những sự-tình chẳng thấu nghĩ bàn, 
những nhân-hạnh bậc Thánh Phàm,
những quả chứng Thập-Địa hàng Thánh-nhân, 
Sự rốt-ráo không phần nhân-nhượng 
nơi đạo sâu vô-Thượng chánh-chân, 
Chính-đẳng, chính-giác diệu-tâm...
Của ngài Địa-Tạng thâm-trầm tự tu”.

2. Quán-Thế-Âm cầu thỉnh
  Lúc Đức Phật vừa thu lời phán, 
Trong đạo-tràng, Đức Quán-Thế-Âm  
bước lên trước Phật quỳ chân,
Chắp tay cung kính, ân-cần thỉnh thưa: 
“bạch Thế-Tôn! ngài vừa khen-ngợi 
Địa-Tạng-vương phước-lợi đủ đầy. 
Từ-bi công-đức cao dày,
ngài hay thương-xót muôn loài chúng-sinh 
Đang mắc khổ ức nghìn thế-giới 
nên hoá thân cứu tội hằng sa. 
Oai-thần linh-hiển bao-la.
Thật là khó thể nêu ra luận bàn. 
Con từng nghe đồng hàng chư Phật, 
Cũng tán-dương công-đức của ngài, 
Hiện-đời, quá-khứ, vị-lai
Chư Phật dẫu kể công ngài Tạng-vương 
Cũng không thể mỗi phương nói khác 
Lòng từ-bi, bồ-Tát lực-thần. 
Dường như chẳng thể phân-trần,
Hạnh-nguyện Địa-Tạng mười phần mãn-viên. 
vừa rồi đây nhân Thiên chúng-hội 
nghe Thế Tôn muốn nói sự tình 
những điều lợi-ích hiển-linh 
Địa-Tạng bồ-Tát xả mình cứu nguy. 
Xin Thế-Tôn hãy vì tất cả 
Chúng-sinh trong Hiện, Quá, vị-Lai, 
Từ-bi tuyên-thuyết công khai,
những điều vi-diệu khó ai nghĩ bàn, 
Của bồ-Tát hằng cam kham-khổ 
Để chúng sanh, tám bộ Trời Rồng, 
ngưỡng-chiêm lễ-lạy tôn-dung
Của ngài Địa-Tạng hầu mong phước lành”.

3. Đức Phật tán-thán và hứa khả
  Đức Thế-Tôn vị tình tuyên-phán, 
nói cùng bồ-Tát Quán-Thế-Âm: 
“nhân-duyên Ông cũng thậm thâm,
Cũng cam nhẫn-nhịn giáng-lâm Ta-bà. 
Độ Trời Rồng, hằng-hà chủng loại, 
Đang đắm chìm ba cõi, sáu đường, 
Chúng-sanh hết sức tán-dương
nhờ Ông họ được vô-lường an-vui. 
Đạo vô-thượng chẳng lơi tu-tập, 
Cõi Trời ngườimọi cấp tái sanh. 
Quả, nhân khi đủ duyên lành,
Được Phật thọ ký tựu-thành đạo chân. 
nay Ông lại ân-cần bày tỏ, 
vì chúng-sinh, tám bộ Trời, Rồng 
Mở lòng thương-xót vô-cùng,
Mà xin ta nói hết công-đức lành, 
Địa-Tạng-vương thực-hành cứu-độ, 
Lợi-ích vô-biên khó nghĩ bàn. 
Hãy nghe, lòng lắng, tâm an!
Ta vì Ông nói cho hàng chúng-sinh”. 
Đức Quán-Âm thưa trình trân-trọng: 
“bạch Thế-Tôn! Con lóng ưa nghe!” 
Phật rằng: “Các cõi nước kia,
Ở đời hiện-tại hay về mai sau, 
nếu có vị Trời nào mãn-phước, 
Hiện trên mình năm tướng suy-hao  (20)
Hoặc người đường ác phải vào,
Trong cơn nguy hiểm ai nào giúp cho? 
nếu trong lúc đang lo-lắng ấy, 
Tượng Tạng-vương được thấy hiện tiền, 
Hoặc nghe đọc tụng đến tên,
Một lần đảnh lễ, khổ liền giảm ngay. 
Các vị Trời phước trời thêm lớn, 
Cảnh bình-an vui sướng rất nhiều. 
ba nơi ác đạo tiêu-điều,
Chẳng con lo-ngại một chiều gửi thân. 
Huống chi kẻ có phần phúc lạc, 
Cúng thờ hình bồ-Tát đêm ngày, 
Hương hoa, lễ phẩm cúng bày,
vô-lượng công-đức, phước dày càng tăng.

4. Người bệnh được lợi
  Lại vầy nữa, Thánh-Quan bồ-Tát! 
Trong hiện-đời hoặc các đời sau, 
Có người bệnh nặng đã lâu!
Hết phương cứu chữa mạng hầu sắp vong. 
nếu lúc ấy trong vòng thân-thuộc, 
Có người dùng phương thuốc trì-danh, 
Địa-Tạng bồ-tát anh-linh,
ba ác đạo chẳng thác sinh mà vào. 
Huống chi lúc suy-hao sắp tuyệt, 
Cha mẹ hay thân-quyến trong nhà, 
bạc tiền, châu báu, lụa là...
Của người sắp chết đem ra cúng-dường. 
Làm chi-phí đúc tượng bồ-Tát, 
Khiến cho người sắp thác biết rằng, 
bạc tiền châu báu đã dâng
Thay cho người ấy cúng-dàng Tạng-vương. 
nếu người ấy tuổi dương chưa dứt, 
Thời bệnh kia lập tức giảm-suy. 
Thọ mạng cũng được duy-trì
nhờ oai Địa-Tạng thần-kỳ chứng-minh. 
nếu thọ mạng đã đành phải dứt, 
Thời cũng nhờ công-đức cúng-dường, 
Khẩn-cầu Đức Địa-Tạng-vương,
Mà tội nghiệp-chướng vô-lường tiêu-tan. 
Tội đáng đọa ba đàng ác thú, 
nhờ cúng-dường nẻo dữ lìa xa, 
Mạng chung trong cõi Ta-bà,
Liền sanh về chốn an-hoà Thiên nhân.

5. Tiên vong được phước.
  Lại vầy nữa! Quán-Âm bồ-Tát, 
Trong đời này hoặc các đời sau, 
người nam, kẻ nữ đồng nhau
Hãy còn bú mớm hoặc dầu lên ba, 
Hoặc năm tuổi hoặc là mười tuổi 
Mất mẹ cha trong buổi ấu-thơ, 
Lớn khôn tưởng nhớ bơ-vơ,
Mẹ cha, anh chị bây giờ nơi đâu? 
nỗi nhớ-nhung âu-sầu quyến-luyến, 
Tình thâm sâu thắt quyện lòng đau! 
Muốn tìm cha mẹ chốn nào?
Thác sinh thiên-giới hay vào cõi ma? 
nếu người đó vẽ ra hình tượng, 
Địa-Tạng-vương và hướng về ngài, 
bái chiêm, đảnh lễ sáu thời
Một ngày cho đến bảy ngày nhất tâm; 
Thì khi ấy người thân sớm thác, 
vì nghiệp-khiên đường ác đọa-đầy, 
nay nhờ công-đức cao dày
vẽ tô hình tượng của ngài Tạng-vương, 
Lại nhất tâm cúng-dường lễ-bái, 
Của anh em, con cái nguyện-cầu, 
Tội kia đáng trả rất lâu,
nay được giải-thoát còn đầu thai lên 
Cõi Trời người hưởng duyên thù-thắng, 
Quả an-vui thực chẳng đâu bì. 
nếu như người sớm thác kia,
Có phước lành đã sinh về cõi trên. 
Công-đức này tăng thêm sức mạnh, 
Làm nhân cho Quả Thánh tương-lai. 
nguồn vui tận-hưởng lâu dài,
Cũng nhờ oai Địa-Tạng ngài giúp cho. 
Lại như muốn thăm dò gốc-gác, 
nơi quyến-thân đã thác sinh vào.  
Hăm mốt ngày tận công lao
Chiêm lễ hình tượng khẩn-cầu Tạng-vương. 
Danh-hiệu ngài đủ muôn lần niệm, 
Địa-Tạng vương sẽ hiển oai-thần, 
Hiện thành vô-lượng hóa thân,
Mách cho tín chủ đang cần tìm ra, 
nơi thác sinh mẹ cha, thân-thuộc. 
Hoặc đêm đêm đèn đuốc nhang dầu, 
nhất tâm khấn-nguyện hồi lâu,
Thì trong mộng-mị pháp mầu hiển-linh. 
Trong cơn mơ thấy mình được dắt 
Đến được nơi gặp mặt mẹ cha. 
Thần thông Địa-Tạng bao-la,
Tìm phương độ tận Ta-bà chúng-sinh. 
nếu có người thực-hành pháp diệu, 
Mỗi ngày niệm danh-hiệu ngàn lần, 
ngàn ngày liên-tục chẳng phân,
Sẽ được bồ-Tát, Quỷ-Thần độ cho. 
Đồ ăn mặc tự do chẳng thiếu, 
Ách-nạn nguy chẳng chiếu đến thân, 
Tâm không bệnh khổ hồng-trần,
Tạng-vương thọ-ký chắc phần tương-lai.

6. Nguyện lớn sớm thành
  Hãy lắng nghe! này Đại bồ-Tát! 
Trong đời này hay các đời sau, 
Thiện nam tín nữ cõi nào,
Phát tâm rộng lớn mưu cầu độ sanh. 
nguyện độ khắp sinh-linh các cõi, 
Hoặc muốn siêu tam giới vượt ra, 
Muốn thành đạo cả sâu xa,
Phải nên thành khẩn trước toà Tạng-vương. 
Phải cúng dường hoa hương vật thực, 
niệm hồng-danh vạn-đức của ngài, 
bồ-đề-nguyện chẳng nhạt-phai,
Ước mơ thành-tựu chẳng nài thối tâm. 
Lại vầy nữa Quán-Âm bồ-Tát! 
nếu đời sau có các tín gia, 
nữ, nam trong cõi Ta-bà
Mong cầu muôn sự rất là khẩn-trương. 
Mong thành-tựu trong đường hiện-tại, 
Hoặc viên thành nguyện hải mai sau, 
Thì nên cung kính cúi đầu,
Trước hình Địa-Tạng khan-cầu quy-y. 
Lòng tin tưởng, việc chi cũng đặng, 
Dạ sắt-son, nguyện chẳng khó thành. 
Địa-Tạng bồ-Tát hiển-linh,
Trong mơ thọ ký tựu-thành đạo chân.

7. Được trí-huệ
  Lại vầy nữa, Quán-Âm bồ-Tát, 
Đời sau này có các chúng-sanh, 
người nam kẻ nữ tâm lành,
Sinh lòng trân-trọng với Kinh Đại-Thừa, 
Lại phát tâm muốn ưa đọc tụng, 
nhưng gặp Thầy, dẫu đúng minh-sư, 
Khổ công dạy-dỗ truyền-thừa,
Qua bao năm tháng vẫn chưa biết gì! 
vì sao thế? bởi vì đời trước, 
nghiệp-chướng còn chưa được tiêu-vo
nên dù học có khổ công,
Ở nơi kinh- điển cũng không lối vào. 
nay muốn biết cách nào học được, 
Khi nghe tên hay trước tượng ngài, 
Hết lòng cung-kính tỏ bày,
Hương hoa, y-phục ngày ngày cúng dân
Dùng một chén nước trong mà cúng, 
Trước tượng ngài qua đúng một đêm,
Rồi sau xoay mặt hướng nam,
Chắp tay thỉnh chén nước làm thức ăn
nước vào miệng phát tâm trịnh-trọng
Cữ ngũ tân, lời vọng, dâm tà, 
Sát sanh, rượu thịt trong nhà,
giữ gìn chẳng phạm cho qua bảy ngày.
Hoặc hăm mốt ngày này chẳng phạm
nghi-thức trên, để sám tội căn. 
Trong mơ Địa-Tạng hóa thân,
Quán-đảnh thọ-ký tâm-thần mở-mang.
Khi thức dạy tuệ-đăng thường chiếu, 
Một phen nghe liền hiểu đạo mầu. 
Chẳng còn học trước quên sau.
Thông-minh phước-trí làu làu tuệ-tâm

9. Tai-nạn tiêu trừ
  Lại vầy nữa, Quán-Âm bồ-Tát, 
Trong đời sau có các chúng sanh, 
ăn mặc chẳng đủ no lành,
Cầu chi cũng chẳng tựu-thành ước-mong. 
Hoặc thân-thể mắc vòng bệnh-tật, 
Đời sống thường chật-vật khó-khăn, 
Cửa nhà lục-đục quanh năm,
Hung suy khuấy nhiễu, quyến-thân chia lìa, 
Hằng mộng mị tai kia nạn nọ, 
nằm chiêm-bao khủng-bố tinh-thần, 
Tai bay vạ gió rần rần,
Suốt đời phiền-não tâm-thần chẳng yên. 
người như thế phải nên hướng thiện, 
Trước tượng ngài muôn biến trì-danh, 
Không lâu sẽ thấy hiển-linh,
Đủ ăn đủ mặc tâm-tình an-vui. 
Họa-tai sẽ lần hồi tiêu sạch, 
Mộng-mị không hồn-phách hãi-kinh. 
Một lòng tạo-tác nghiệp lành,
Địa-Tạng bồ-Tát chứng-minh hộ-trì.

10. Khỏi hiểm nguy
  Quán-Thế-Âm! nhớ ghi vầy nữa! 
Trong đời sau nam nữ chúng sanh. 
Làm ăn chẳng quản thân mình,
Ra vào rừng núi, mặc tình biển sông. 
vì công chuyện chẳng trông lành dữ, 
Chẳng quản đường sinh tử hiểm-nguy, 
Trèo non lội suối mà đi,
Sài lang thú dữ, khó chi cũng đành. 
những người ấy cầu sanh khỏi nạn, 
Danh-hiệu ngài Địa-Tạng niệm cầu, 
Được muôn biến niệm làu làu,
Quỷ-thần bảo vệ đi đâu cũng lành. 
Loài thú dữ chẳng đành xâm-phạm, 
Mọi hiểm-nguy chẳng chạm đến thân, 
Hiển-linh bồ-Tát oai-thần,
Chở-che tín-chủ thập phần bình-yên”. 
Thế-Tôn lại tiếp liền lời phán, 
Phật bảo: “này ngài Quán-Thế-Âm! 
nhân-duyên Địa-Tạng thâm-trầm,
Hạnh-nguyện vô-lượng với dân Diêm-Phù. 
Chỉ riêng nói công-phu chiêm-ngưỡng, 
Cung-kính thờ hình tượng của ngài, 
Hồng-danh ngài niệm đêm ngày,
bao nhiêu lợi-ích khó bày nói ra. 
Dù có nói hằng-sa số kiếp, 
Cũng chẳng sao nói hết công-ơn. 
Của bồ-Tát Địa-Tạng-vương,
Đã vì muôn loại bày phương cứu nàn. 
này Quán-Âm! nên mang thần-lực, 
Của Ông ra hết sức lưu-truyền, 
Kinh này quảng-bá khắp miền,
Chúng sanh ba cõi bình-yên an-hoà” 
bấy giờ tại pháp-toà Thiên-Đế, 
Phật trùng tuyên lời kệ sau đây:
  Ta xem oai-thần Địa-Tạng, 
Từ hằng-sa kiếp khó phân, 
Chúng sanh các cõi Thiên nhân, 
Lợi ích vô-ngần công-đức,
  Một lòng bái-chiêm tận sức, 
Hoặc nghe danh-hiệu Tạng-vương, 
Hết lòng ngợi-khen công-đức, 
Phước-lợi tăng-trưởng vô-lường,
  Dù Thần, Rồng, dân nam nữ, 
Phước suy đọa ba dường dữ, 
Hướng về Đại-Sĩ qui-y, 
Tội tiêu, thọ mạng ai bì!
  Trẻ thơ mất đi cha mẹ, 
Hoặc anh em chị trong nhà, 
Lớn khôn khổ sầu tưởng nhớ, 
người thân hiện ở đâu là?
 nỗi nhớ nặng tình thương-tưởng, 
Chẳng hay tìm đâu phương-hướng, 
vẽ tranh bồ-Tát khẩn-cầu, 
Một lòng chí-thành chiêm-ngưỡng.
  Suốt trong hăm mốt ngày đêm, 
Địa-Tạng hóa-thân hiện đến, 
Chỉ mách thân-quyến nơi đâu, 
Hoặc dắt tay đi gặp mặt. 
nếu họ đang sa ác-đạo 
Liền được giải-thoát khổ báo.
 nếu chuyên niệm chẳng thoái lui, 
Liền được bồ-Tát xoa đầu 
Thọ-ký chứng quả an-vui. 
Đạt ngôi Chánh-giác nhiệm-mầu.
 nguyện tu vượt ra ba cõi, 
Thoát vòng sinh tử luân-hồi, 
Mở lòng Đại-bi phát nguyện, 
Qui-y Đại-Sĩ trọn đời.
Trước tượng nhất tâm chiêm-bái,
nghiệp-chướng không hề ngăn ngại,
bao nhiêu ước-nguyện sớm thành,
Chẳng quản tu lâu mệt-mỏi.
Có người phát tâm trì-tụng,
Học-hành kinh-điển Đại-thừa,
Muốn độ chúng sinh ba cõi,
Lià mê, phiền-não vượt bờ.
Tuy lập nguyện-thề tha-thiết,
nguyện sâu chẳng thể nghĩ bàn,
nhưng dầu gặp Thầy tâm-huyết,
Học rồi chẳng nhớ, thở than.
Ấy bởi nghiệp sâu đời trước,
Kinh-điển Đại-thừa khó được,
nay đem lễ vật hương hoa,
báu châu cùng một chén nước,
Trước tượng bồ-Tát nguyện cầu,
Cung-kính xin tiêu phiền trược.
Qua hết một ngày một đêm,
Hướng nam xoay mặt uống nước.
Phải phát tâm nguyện sâu dày,
ngũ tân, vọng ngữ, giữ được,
Sát sinh, rượu thịt, tà dâm...
Từ nay chẳng còn mong ước.
Chuyên lòng niệm danh Đại-Sĩ,
ngài hóa thân trong mộng-mị,
Cúi đầu đảnh lễ tôn-dung,
Tỉnh dậy sáng loà tâm-trí.
Đại-thừa kinh giáo qua tai ,
nghìn muôn kiếp thông nghĩa-lý.
nhờ oai lực-thần Đại-Sĩ ,
Độ muôn ngàn đời thông-tuệ.
Chúng-sinh nghèo khổ ốm đau,
Cửa nhà, thân quyến lìa nhau,
Chiêm-bao chẳng lành kinh-hãi,
Làm chi cũng trái ý cầu.
Dốc lòng chiêm-bái Địa-Tạng,
Quỷ-thần luôn theo hộ mạng,
Ác mộng thảy được tiêu-trừ
Thức ăn, y-phục dư thặng.
người vượt rừng sâu biển cả
Ác thú, cướp đường gây họa,
gian-nan lạnh nóng gió mưa,
Mạng sống chỉ mành đe-doạ.
Lúc đi đối trước tượng ngài,
Khẩn-cầu thi-triển thần-oai,
bao nhiêu tai-nạn nói trên,
Lực-thần triệt-tiêu tất cả.
Quán-Âm bồ-Tát hãy nghe Ta,
Đem hết lực-thần tuyên-thuyết xa,
Công-ơn Địa-Tạng muôn nghìn kiếp,
ba đời chẳng thể nghĩ bàn ra.
Chúng-sanh có phước nghe danh ngài,
Cúng-dường chiêm-ngưỡng khó chẳng nài,
Công-đức hồi-hướng cho pháp-giới.
Sanh tử xa lìa, chứng như-lai.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét