Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN - Phẩm Thứ Sáu

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
-------
Như-Lai tán-thán
PHẩm THứ SáU:

1. Phật phóng quang dặn bảo
  Lúc đó khắp chung quanh thân Phật, 
Phóng hào-quang muôn sắc chiếu soi, 
Hằng-sa Phật sát rạng ngời,
Trong hào-quang lại vang lời Phật ban:  
“Hãy lóng nghe! Các hàng Thánh-chúng! 
Cõi nhân Thiên, bồ Tát, Trời, Rồng... 
Cùng hàng Thần, Quỷ. Diêm-cung...
nghe lời ta rộng tuyên cùng chúng-sanh. 
Ta ngợi khen phước lành bồ-Tát 
Địa-Tạng-vương hương ngát hư-không. 
Mười phương thế-giới suốt thông,
Oai thần bồ-Tát, rộng lòng từ-bi, 
nguyện rộng lớn chẳng chi sánh nổi, 
Từ lâu xa cứu-rỗi chúng-sanh. 
Khi ta diệt-độ hoàn thành,
Các Ông nên phải đem Kinh này truyền, 
bày phương-chước dạy khuyên tứ chứng, 
giữ Kinh này phúng-tụng thực-hành, 
Khiến cho muôn loại chúng-sanh,
niết-bàn chứng quả, cõi lành an-vui.”

2. Phổ-Quảng thưa thỉnh
 bồ-Tát Phổ-Quảng nơi pháp hội, 
Đứng dạy, lên cung đối Phật tiền: 
“Thế-Tôn! ngài đã ngợi-khen
Địa-Tạng bồ Tát có nguyền rộng sâu, 
Khó nghĩ bàn, nhiệm-mầu như thế, 
Thế-Tôn! vì toàn thể chúng-sanh, 
Trong thời mạt pháp vô minh,
Mà tuyên nhân-quả sự tình độ tha. 
Của bồ-Tát chan-hoà lợi-ích  
Hàng Trời người, ưa thích được nghe. 
Thiên, Long, bát bộ thần-kỳ...
Chúng-sanh hậu thế tức thì kính vâng!” 
 Đức Phật dạy chúng Thần khao-khát 
Cùng Phổ-Quảng bồ-Tát: “Lóng nghe! 
như-Lai sẽ lược nói về
Địa-Tạng bồ-Tát nguyện thề độ sanh! 
Cùng vô lượng phước lành lợi ích 
Hàng Trời người đang thích được nghe. 
Phổ-Quảng bồ-Tát lui về:
“Thế-Tôn! Con lắng tai nghe, một lòng!”

3. Phật dạy sự lợi-ích
  Thế-Tôn bảo: “này Ông Phổ-Quảng! 
Trong đời sau, chúng đẳng nữ nam, 
Được nghe danh-hiệu nghiêm-trang,
Địa-Tạng bồ-Tát mà càng kính tin, 
Hoặc chắp tay ngợi-khen, đảnh lễ, 
Lòng luyến ưa, thời sẽ vượt qua 
ba mươi kiếp khổ trần-sa.
nếu hay tạo tượng hoặc là vẽ tranh 
Của Địa-Tạng, chí-thành chiêm-ngưỡng, 
Hoặc cúng-dường thì phước càng dày. 
Chẳng lo địa-ngục đoạ-đầy,
Trăm lần Đao-Lợi từ rày vãng-sanh. 
Dầu cho hết phước lành Đao-Lợi, 
Mà thác sinh trở lại nhân-gian. 
Cũng vào ngôi Đế ngôi Hoàng,
Phước lành chẳng mất, còn tăng tuổi đời.

4. Khỏi nữ thân
 nếu nhàm-chán phận người thân gái, 
Thành-tâm cầu lễ-bái, cúng-dường, 
Tượng bồ-Tát Địa-Tạng-vương,
ngày đêm chiêm-ngưỡng, và thường dâng hoa, 
Đồ ăn uống, hương xoa, y phục... 
Cùng tràng-phan, châu ngọc, bạc tiền... 
Tin vào oai-lực linh-thiêng
Địa-Tạng bồ-Tát, uớc-nguyền toại tâm. 
Sau khi mãn một thân hiện-tại, 
Trăm nghìn đời chẳng tái sinh ra, 
Tại cõi nước có đàn bà,
Huống chi phải thọ thân là nữ nhân.

5. Thân xinh đẹp
  Lại nữa này! Chư Thần, bồ-tát, 
nữ nhân nào nhàm-chán thiết-tha, 
Dung-nhan xấu xí, bệnh đa...
Đến tượng bồ-Tát thật-thà cầu xin, 
Lễ bái...thì muôn nghìn hậu kiếp, 
Có dung-nhan xinh đẹp như hoa, 
Lại không bệnh tật lết-la.
Muốn mang thân nữ cũng là tốt thay! 
nghìn vạn kiếp không đầy kiếp khổ, 
Được thác sanh vào chỗ vương-Hầu, 
Hoặc làm con gái nhà giàu,
Đoan-trang, xinh đẹp, kẻ hầu vây quanh! 
nhờ có lòng chí-thành chiêm-ngưỡng! 
và cúng-dường tôn tượng của ngài 
Địa-Tạng bồ-Tát linh thay,
Phước lành lợi-ích được ngài độ cho!

 6. Quỷ thần hộ vệ
 này Phổ-Quảng! Chớ lo hư dối! 
Thiện nữ, nam cung-đối tượng ngài, 
Kỹ-nhạc các thứ tấu bày,
Ca-ngâm khen-ngợi, ngày ngày hương hoa, 
Cúng-dường tượng hoặc là khuyến-hoá, 
Được một người hay cả số đông, 
Thì đời hiện-tại an lòng,
Quỷ thần hộ-vệ muôn dòng đời sau. 
Các Thần sẽ thay nhau bảo-hộ, 
Không cho việc hung dữ đến tai, 
Khiến cho ách nạn bất lai,
Phước lành nhờ Địa-Tạng ngài đó thôi.

7. Khinh chê mắc tội
 này Phổ-Quảng! Trong đời mạt-pháp, 
Quỷ, Thần, người loan-thác bổn tâm, 
Khinh chê nam nữ thiện-nhân
Cúng dường, cung kính, khen thân tượng ngài.
Cho là chẳng giải tai, tích phước, 
Công-đức nào có được chút chi! 
Thốt lời trước mặt khinh chê,
Hoặc cười hủy-báng, bỉu-dè sau lưng. 
Hoặc xúi-bẩy ngưòi cùng hủy-báng, 
Xúi một hay xúi đặng nhiều người, 
Cùng chê dù một niệm thôi,
Cũng đủ tội báo mạng rơi A-Tỳ. 
Chịu đầy-đoạ suốt kỳ Hiền-kiếp, 
nghìn như-Lai nhập diệt hoàn-toàn, 
vẫn trong địa-ngục trả oan,
Chưa trả đủ tội báng-sàm khinh chê. 
Hết địa-ngục sanh về ngạ-quỷ, 
nghìn kiếp sau thác ký Súc-sanh, 
Lại qua nghìn kiếp khổ hình,
Mới hết quả báo đặng sanh làm người. 
Dẫu làm người cũng nòi hèn-hạ, 
Hoặc mới sanh mà đã tật-nguyền, 
Sáu căn chẳng được vẹn-tuyền
ba nơi ác đạo triền-miên luân-hồi. 
này Phổ-Quảng! Khinh người kính lễ! 
Quả báo còn như thế, huống chi 
Tự mình ác-kiến ngu-si!
Xuống tay phá diệt, trốn đi ngõ nào?

8. Tiêu tội chướng
 này Phổ-Quảng! Đời sau nếu có 
nam nữ nhân bệnh khổ liệt giường, 
Sống chẳng thể..., chết chẳng đương...
Đêm đêm quỷ dữ lại thường chiêm-bao, 
Thân-thích chết từ lâu hồi ám, 
Hoặc đồng hành cùng đám quỷ thần, 
Hoặc bị bóng ép đè thân...
bệnh sinh khiếp-sợ tâm-thần loạn mê, 
Trong giấc ngủ thảm-thê kêu rú, 
Đó chính là nghiệp cũ nhiều năm, 
Tội tình đang lúc truy-tầm,
Chưa phân nặng nhẹ, cao thâm thế nào, 
nghiệp lành dữ Diêm-Tào chưa định, 
Mắt phàm-phu khổ bệnh khó nhìn. 
Thân nhân nên sắm nhang đèn,
Trước tượng Địa-Tạng cầu xin cứu nàn, 
Kinh này đọc chu-toàn một biến. 
Hoặc lấy đồ trưng diện, thích ưa: 
Cửa nhà, châu ngọc, trâu lừa...
Trước giường người bệnh mà thưa lớn rằng: 
“vì người bệnh nghiệp ràng ác trược, 
Đem vật này đối trước tượng, kinh 
nguyện xin Tam-bảo chứng-minh
Cúng dường, vẽ đắp tượng hình Thánh-nhân, 
Xây chùa tháp, góp phần bố-thí... 
Sắm đèn dầu, pháp-khí cúng-dường. 
Xin Phật, bồ tát xót-thương!!!
ba lần nói lớn trước giường bệnh-nhân. 
nếu bệnh-nhân tâm-thần còn biết, 
Cũng hỷ-hoan mà diệt nghiệp oan. 
ví như hơi thở đã tàn,
Đem kinh này đọc dẫn đàng hồn đi, 
Kinh liên tục phụng trì một buổi, 
Hoặc hai, ba cho tới bảy ngày, 
Sau khi mạng đoạn hồn bay,
Dầu cho từ trước tạo dày nghiệt oan, 
Dù đã tạo nên năm trọng tội  (14) 
nhờ Kinh này thoát khỏi đoạ-đầy 
Địa-ngục vô-gián lâu ngày.
Tái sanh lại nhớ xưa rày việc qua. 
Huống nữa là đàn-na tín-thí, 
Tự chép biên Kinh quý đêm ngày, 
Hay khuyên người chép Kinh này,
Tượng Phật, bồ Tát cúng bày đắp tô. 
Tự mình đắp, cùng hô người đắp, 
Cũng nhiếp-thu lợi-lạc, phước lành. 
Phổ-Quảng! nếu thấy chúng-sinh
Dù trong một niệm đem Kinh tụng-trì, 
Hoặc ngợi-khen, nên vì người đó 
Mà hết lòng khuyến-hoá siêng-năng. 
Khiến cho chẳng thối thiện-tâm,
vì công-đức lớn khó tầm đời nay. 
Lợi-lạc của Kinh này như thế, 
Tâm thế-gian chẳng thể nghĩ bàn, 
 Hiện đời sống được khinh-an,
Đời sau lợi-lạc muôn ngàn lần hơn.

9. Siêu độ vong-linh
  Lại nữa vì hạnh-nhơn bồ-Tát, 
Phổ-Quảng! nên giải-thoát cho người. 
Chúng-sinh trong kiếp sau này,
Mơ-màng Thần Quỷ hiện đầy chiêm-bao. 
Hoặc cảnh lạ xốn-xao buồn-bã, 
Hoặc khóc than, vật-vã, hãi-hùng...  
Đó vì cha mẹ, vợ chồng,
Con em, quyến thuộc ở trong một đời, 
Hoặc trăm đời, nghìn đời quá-khứ, 
bị đoạ-lạc ác thú chưa ra, 
Chẳng nhờ phước-lực độ tha,
Ở nơi nào đó để mà thoát thân. 
nên phải tìm xa gần đời trước, 
người có tình cốt-nhục với mình. 
Cầu làm phương-tiện độ sinh,
Để mong thoát khỏi tội-tình kiếp ma. 
này Phổ-Quảng! Hãy ra tay cứu, 
Dùng oai-thần linh-diệu của Ông! 
Khiến hàng quyến-thuộc đó mong
Trước Phật, bồ-Tát một lòng cầu xin. 
Tự mình đọc tụng, tin Kinh chú, 
Hoặc thỉnh người cùng dự tụng Kinh. 
ba biến, bảy biến hoàn thành,
Thì hàng quyến-thuộc ba ngành ác kia, 
nghe Kinh chú lòng về suy ngẫm, 
Diệu-pháp lần lần thấm ruột gan. 
Ác đạo nhờ đó giải oan.
Không còn phá-phách trong đàng chiêm-bao

10. Khỏi nô-lệ
 này Phổ-Quảng! Đời sau nếu có 
Trai gái hàng tôi tớ tiện-tì, 
Hoặc người hạ-tiện ngu-si,
Mất quyền tự-chủ cũng vì nghiệp oan. 
gây ra bởi việc làm đời trước, 
Chẳng tốt lành khiến phước giảm-suy. 
nay cần sám hối trường-kỳ,
Kinh này trì tụng, nguyện thề xưng-dương. 
Danh hiệu Địa-Tạng-vương bồ-Tát, 
Trước tượng ngài chân-thật ăn-năn, 
Hồng-danh niệm đủ muôn lần
Sau khi xả bỏ báo-thân đời này. 
Tái sinh lại làm người anh-tuấn, 
Hoặc làm người má phấn môi hồng. 
Sang giàu tôn-quý tột cùng,
Không bao giờ sợ ba dòng ác sa.

11. Sinh con dễ nuôi
 này Phổ-Quảng! Đây là lợi khác, 
Đời sau trong Phật sát Diêm-phù! 
Cõi người thuộc hạng phàm-phu,
Trong mọi giai-cấp cho dù Đế-vương, 
bà-La-Môn, doanh-thương, trưởng-giả... 
Mới sanh con vất-vả, khó khăn, 
Từ sơ sanh đến một tuần,
Sớm vì đứa trẻ mà cần tụng kinh, 
Địa-Tạng-Kinh nghiệm linh độ thế. 
Có hiệu-năng chẳng thể nghĩ bàn, 
Danh ngài niệm đủ muôn lần,
Trẻ kia dù có nghiệp oan với đời, 
Từ kiếp trước đến thời trả quả, 
Cũng tiêu-trừ tội-vạ êm xuôi. 
Lại thêm an-ổn dễ nuôi,
Thân hình mạnh-khoẻ sống đời dài lâu. 
Hoặc nhờ phước mà đầu thai mẹ, 
nhờ tụng Kinh cũng dễ-dàng nuôi, 
Lớn lên càng được an-vui,
Càng nhiều phước lộc, tuổi trời càng tăng.

12. Ngày thập-trai tụng kinh được phước
  Lại nữa, này Phổ-Quảng! Mỗi tháng 
Có mười ngày thích-đáng ăn chay. 
Trong Kinh gọi đó Thập-Trai  (15).
Là ngày tội-phước an-bài cân-phân. 
Kinh dạy mỗi động chân cất bước, 
Chẳng điều gì khiến phước tập-huân, 
Huống chi những kẻ vô-luân,
Sát sinh, trộm cắp, tà dâm chẳng từ. 
vào đời sau, nếu như có kẻ 
Trong thập-trai sắm lễ cúng-dường, 
Trước hình bồ-Tát, Phật đường,
Kinh này trì-tụng toàn chương một lần. 
Tại chỗ ở không phân phương-hướng, 
Trăm do tuần ước lượng bao quanh, 
nạn tai chẳng thể hoành-hành,
Trong nhà gia-quyến thanh-bình an-vui. 
Kiếp vị-lai hoặc đời hiện-tại, 
Trăm nghìn năm oan-trái chẳng vương. 
Mỗi ngày trai giới mà thường
Tụng Kinh Địa-Tạng thì đương đời này, 
người trong nhà không hay bệnh-tật, 
Sống an-vui dư-dật cả đời. 
Phổ-Quảng! nên biết rằng ngài
Địa-Tạng bồ-Tát không rời chúng sinh. 
bất khả thuyết muôn nghìn phương-tiện, 
Độ chúng-sinh quá, hiện, vị lai. 
Diêm-Phù-Đề thế-giới này,
Có nhân-duyên lớn với ngài Tạng-vương. 
Chúng sinh nào nếu thường tụng niệm 
Danh-hiệu ngài, nạn hiểm tránh xa, 
Kinh này trì-tụng thiết-tha,
Dù năm ba chữ hay là một câu, 
Hoặc một kệ, nghĩa mầu thông suốt,  
Trăm nghìn muôn những cuộc đời sau, 
Danh-gia tôn-quý thác vào.
nhờ ngài Địa-Tạng phép mầu hiển-linh.”

13. Danh-hiệu của Kinh
 nghe như-Lai thuyết tình giảng lý, 
Địa-Tạng-vương Đại-Sĩ nguyện thề, 
Phổ-Quảng bồ-Tát hồ quỳ,
Chắp tay mà bạch: “Thật vì chúng-sanh, 
Thỉnh Thế-Tôn thương tình giảng nói! 
Còn riêng con từ buổi lâu xa 
nguyện ngài Địa-Tạng bao la,
bàn không thể tận huống là nghĩ suy. 
vâng! Con kính xin nghe Phật dạy, 
và tin sâu tận đáy lòng con. 
Muốn cho Kinh được trường-tồn,
Xin ban danh-hiệu đặng con lưu-truyền!” 
“Phổ-Quảng! Danh hiệu-nguyên gốc bổn: 
Điạ-Tạng bồ-Tát bổn-nguyện Kinh. 
vì Kinh nói phước-hạnh lành
Địa-Tạng bổn-Hạnh, là danh thứ nhì. 
Kinh dạy pháp hành-trì phước-đức, 
Địa-Tạng bổn Thệ Lực, thứ ba. 
vì ngài Địa-Tạng lâu xa,
Phát nguyện rộng lớn để mà độ sinh. 
Các ông phải lưu-hành truyền-bá, 
Đúng nguyện lòng cao cả trong Kinh.” 
Phổ-Quảng bồ-Tát chân-thành,
Chắp tay vâng chịu cúi mình lui ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét