Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN - Phẩm Thứ Bảy

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
--------
Lợi ích cả kẻ còn người mất
PHẩm THứ bảY:

1.Khuyến tu Thánh-Đạo
  Lúc đó Địa-Tạng Đại bồ-Tát, 
Hướng lên bậc Đại-giác thưa rằng: 
“Thế-Tôn đại-trí thường hằng!
Trên đường giáo-hoá các hàng chúng-sinh, 
Con cảm thương bất-bình cho chúng, 
Làm việc gì chẳng đúng pháp lành! 
Dở chân, cất bước, động tình...
Không chi chẳng tội, nghiệp đành chịu mang. 
Pháp-sự lành dễ-dàng thối chuyển, 
Dễ quên tâm phát nguyện ban đầu. 
nhưng gặp việc ác lại mau,
Ác tâm tùy-hỉ lại hầu lớn thêm. 
Hạng người đó như kèm đá nặng, 
Lội trong bùn càng lắng sâu thêm 
Càng đạp càng khó ngoi lên,
Trong bùn đá nặng như chêm xuống bùn. 
gặp thiện-hữu đi cùng giúp đỡ, 
Mang giùm cho khối nhỏ mà thôi, 
Hoặc nhờ sức khoẻ dư dôi
Mang giùm cả khối, nhẹ người trồi lên. 
Lại dìu-dắt bảo khuyên gắng sức, 
Đạp mạnh chân sẽ được thoát ngay. 
Khi ra thoát khỏi vũng lầy,
nhìn lại đường cũ dẫy-đầy hiểm nguy. 
Đường hiểm nạn đừng đi vào nữa, 
vũng ác vào khó gỡ chân ra. 
bạch Thế-Tôn! Đó chính là
Chúng sinh quen thói ác tà đã lâu. 
nghiệp ác dù bắt đầu mẩy-mún, 
Liều bước vào nên lún thêm sâu. 
Hoạ tai chẳng hiểu do đâu?
Lâm-chung chỉ biết ôm đầu khóc than. 
nếu mẹ cha cùng hàng quyến-thuộc, 
Lúc bấy giờ tu phước làm lành. 
giúp cho nhẹ bớt tội-tình,
Mà treo phan lọng, tụng kinh, cúng dường. 
niệm danh-hiệu mười phương bồ-Tát, 
bày tượng tranh chư Phật, Thánh-nhân, 
Một lòng niệm Phật chẳng ngưng,
Chỉ cần danh-hiệu lọt dòng thức tâm. 
Thì nghiệp-ác đã lầm gây tạo, 
Đáng lẽ ra ác đạo phải sa, 
nhưng nhờ than-thuộc mẹ cha,
vì người sắp chết tạo ra pháp lành. 
nhờ chí-thành tụng Kinh, niệm Phật, 
Mà ác-nhân dồn dập được tiêu, 
Sau khi hồn đã phiêu-diêu,
bốn chín ngày kế vẫn đều tụng kinh. 
người chết được an-bình tâm-thức, 
Thác sanh vào cõi nước thần-tiên, 
Xa lià ác đạo não-phiền,
Đời đời hưởng phước nhân, Thiên vui-vầ
Còn người sống đời này cũng lợi, 
Thánh đạo tu mà khởi tâm lành. 
Thế-Tôn! vì cứu chúng sanh,
Trước Phật, bồ-Tát, Con trình pháp tu. 
Cũng vì chúng Trời Rồng tám bộ, 
nhân, phi nhân hội đủ tại đây. 
Có lời khuyên bảo như vầy:
Chúng sanh sáu nẻo từ nay cố làm. 
ngày lâm-chung người thân kẻ thuộc, 
Chớ sát sanh tạo buộc ác-nhân, 
Dù mong cúng quảy quỷ thần,
Hoặc cầu ma quái gia-ân hộ-trì. 
nếu lại hỏi rằng vì sao thế? 
Sát sanh để tế-lễ là duyên 
Đoạ ba ác đạo triền-miên,
Làm cho người chết chịu thêm tội-tình. 
giả sử người chết sinh đời trước, 
Hoặc đời qua tạo được thắng duyên, 
Sẽ sinh vào cõi nhân Thiên,
nhưng vì than-thuộc tạo nên mê lầm, 
Lúc lâm-chung chịu nhân ương-lụy, 
Do người thân cố ý tạo ra, 
nghiệp lành chậm trễ trổ hoa,
Khó sinh về cõi Ta-bà nhân Thiên. 
Huống kẻ chết lúc trên dương-thế, 
Chẳng làm gì được kể là lành, 
Chết đi tùy nghiệp thọ sanh.
Đoạ ba ác đạo do mình cảm-chiêu.  
Cha mẹ hoặc đồng liêu thân-thuộc, 
vì vô-minh việc phước chẳng làm, 
Sát sanh cúng quảy lại ham.
Khiến cho người chết tội càng nặng thêm.
ví như người đi miền xa xứ, 
Đã ba ngày chẳng đủ đồ ăn, 
Lại mang hành-lý trăm cân,
nay lại có bạn xa gần gửi thêm. 
Đồ hành-lý mình đem đã nặng, 
nay đèo thêm phải gắng mà mang! 
Ách đâu quàng cổ giữa đàng,
Tội nay thêm tội ai màng biết cho?  
bạch Thế-Tôn! Cũng do Chánh-pháp 
Của Thế-Tôn truyền khắp Diêm-Phù, 
Hiền-nhân hay chúng phàm-phu,
Cũng nên tu tạo phước dù nhỏ-nhoi. 
như sợi lông hay đôi giọt nước, 
Mảy bụi trần... cũng được lợi to. 
Tự mình ích-lợi chẳng lo,
Đến khi sa-đoạ biết nhờ nơi đâu?”

 2. Trưởng-giả bạch hỏi
  Địa-Tạng vừa dứt câu bạch Phật, 
Một Trưởng-giả, tay chắp đứng lên, 
Đại-biện Trưởng-giả là tên,
Từ lâu chứng quả thánh-hiền vô-sanh. 
nay hoá hiện thân lành Trưởng-giả, 
Trong mười phương giáo-hoá chúng-sanh. 
Cúi đầu đảnh lễ chí-thành,
bạch hỏi Địa-Tạng pháp lành độ vong: 
“bạch Đại-Sĩ! vui lòng chỉ giáo, 
Chúng-sanh Diêm-Phù đáo mạng chung, 
Quyến-thân lớn nhỏ thảy đồng
vì người chết đó làm công-đức lành, 
như thiết-trai, phóng-sanh, cung-dưỡng... 
người chết này được hưởng hay chăng? 
Thức-thần có được siêu thăng?
Lợi ích như thế có hằng nên tu?” 
Địa-Tạng đáp lời: “Thưa Trưởng-giả, 
Tôi vì Ông và cả chúng-sanh, 
Hiện đời đang đắm vô-minh,
và trong hậu kiếp, rõ-rành tỏ phân. 
Trưởng-giả! nương oai-thần của Phật, 
Tôi nói lời chân-thật như vầy: 
Chúng-sinh trong cõi đời này,
Chúng-sinh trong thuở vị-lai hãy tường, 
Lúc lâm-chung tâm thường hôn-ám, 
nếu được nghe kinh sám một thời, 
Được nghe danh-hiệu Phật rồi,
Hoặc tên bồ-tát, hoặc lời bích-Chi, 
Tội, không tội tức thì giải-thoát. 
Lại còn điều lợi-lạc sau này, 
nếu người vừa chết, trước đây
Trong khi còn sống chẳng hay làm lành, 
Lại làm điều tạo sanh nghiệp ác, 
Mà đến khi phải thác mạng chung, 
người trong gia-quyến đồng lòng,
Chẳng hiềm lớn nhỏ khởi công tu trì, 
Tạo phước lợi, hướng về Thánh-đạo, 
Đem bảy phần phước tạo mà phân, 
người chết được hưởng một phần,
Sáu phần còn lại là nhân nghiệp-lành, 
Đó là phước-lợi dành gia-quyến, 
vì Thánh-đạo mà nguyện tu-hành, 
nữ nam tín-chủ thiện lành,
vị-lai, hiện-tại nghe rành lời khuyên. 
Tu Thánh-Đạo tạo duyên thù-thắng, 
Công-đức trọn hưởng, gắng làm lành. 
Quỷ vô-thường đến thình-lình,
Thần hồn vơ-vẩn biết mình về đâu? 
bốn mươi chín ngày đầu ngây dại, 
Hoặc xích-xiềng giam tại sở ty, 
Đợi trông nghiệp quả phân-suy,
Thác sinh theo nghiệp cứ y thọ hình. 
Trong lúc còn lênh-đênh trông đợi, 
Đã trải bao diệu-vợi khổ đau, 
Huống-hồ phải trả nghiệp sâu,
Đoạ ba ác đạo khó cầu thoát thân. 
bốn chín ngày tâm-thần lạc-lõng, 
Dạ ngổn-ngang trông ngóng gia-đình 
vì mình tu tạo phước lành,
Hoạ may mới cứu được mình thoát ra. 
nếu bốn chín ngày qua chẳng cứu, 
Theo nghiệp mà thọ báo trả oan. 
nếu tạo tội nặng thế-gian,
Trải qua hình phạt nghìn trăm năm dài. 
nếu ngũ nghịch, tội đầy vô-gián, 
Đời ngục tù ai đoán bao xa? 
Mong gì có lúc được tha!
Trong nghìn muôn kiếp khó mà thoát thân. 
này Trưởng-giả! Thân nhân nếu có 
Làm trai-đàn cứu gỡ tội vong, 
Thời trong lúc việc chưa xong,
Chớ đem nước gạo đổ cùng lá rau... 
Mà vung-vãi sân, cầu, mặt đất... 
Hoặc đồ ăn đã đặt cúng-dường 
Chư Phật, bồ-Tát mười phương,
Mà đem ăn trước cúng-dường đồ dư. 
ăn như vậy kể như trái phép, 
Tâm cúng dường chẳng đẹp tịnh-thanh. 
người chết chẳng được phước lành,
người còn cũng chẳng mong-manh có phần. 
nếu trong sạch tinh-thần dâng cúng, 
Phật, Thánh Tăng sẽ chứng lòng thành, 
bảy phần công-đức nghiệp lành, 
người chết cũng được phước sanh một phần.   
này Trưởng-giả! nhân-dân cõi thế, 
nếu có lòng hiếu-đễ mẹ cha, 
Hoặc thương ruột thịt trong nhà
Chẳng may đã phải lìa xa cõi đời. 
Thời có thể làm chay dâng cúng, 
Kinh chú xiêng phúng-tụng khẩn cầu. 
nhân lành phước lợi cao sâu,
Kẻ còn người mất ngõ hầu hưởng chung.” 
Lúc Địa-Tạng ở trong pháp hội, 
Tại cung Trời Đao-Lợi khuyên răn, 
Diêm-Phù-Đề có Quỷ, Thần
Số ngàn muôn ức phát tâm bồ-Đề. 
Trưởng-giả biện-Tài kia cũng vậy, 
Lòng nghi-ngờ cũng thấy thoả-thuê. 
vui mừng cung kính hướng về,
Địa-Tạng bồ-Tát nguyện thề vâng theo!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét